You are currently viewing Ngày 11: Một nỗi sợ phổ biến khi viết

Ngày 11: Một nỗi sợ phổ biến khi viết

Vẻn vẹn bốn năm sinh sống tại Hàn Quốc, một điều mà mình cảm thấy khâm phục ở người Hàn là sự tập trung cao độ.

Mỗi lần tới các quán cafe gần trường hay quanh khu sinh sống mình thường bắt gặp những hình ảnh từ những bạn học sinh cho đến sinh viên, người trưởng thành ngồi học rất tập trung trong một không gian khá ồn ào.

Mình cũng từng nhiều lần tới quán cafe học nhưng có vẻ mình dễ bị phân tâm bởi tiếng ồn của xe cộ đi lại, tiếng nói chuyện của mọi người và đặc biệt là cảm xúc tiêu cực đến từ những ai đó.

Vậy nên ngồi học ở quán cafe thường thì không mang lại hiệu quả cho mình lắm nhất là những khi mình cần sự tập trung cao độ để đọc sách chuyên ngành, đọc tài liệu nghiên cứu hay làm báo cáo tham vấn. Đối với với việc viết lách cũng vậy, mình chỉ có thể viết trong một không gian yên tĩnh tuyệt đối hoặc chỉ có âm thanh của thiên nhiên, của những bản nhạc không lời, trong một không gian chỉ có một mình.

Điều này là một thách thức đối với một bà mẹ bỉm sữa như mình, vì thời gian chính của mình là dành cho con. Nào thì nấu ăn cho con, cho con ăn, tắm cho con, chơi cùng con, học cùng con, cho con đi ngủ. Tất cả ngần ấy công việc của một người làm mẹ gần như đã tiêu tốn hết thời gian và năng lượng trong ngày. Chưa kể ngoài thời gian chăm sóc con thì mình còn bận làm việc và học tập nữa.

Đến cuối ngày khi con đã say trong thế giới cổ tích thần tiên, chồng cũng đã chìm vào trạng thái mơ về những vì sao, mình mới được “một mình” thực sự để mà viết. Nhưng đến cuối ngày thì tâm trí và cơ thể cũng đã khá mệt khiến mình không thể tập trung hoàn toàn để viết nữa. Câu từ cũng lộn xộn, lủng củng, không được mạch lạc, và thiếu cảm xúc khiến mỗi lần viết mình lại mất khá nhiều thời gian cho một bài viết, dù đôi khi chỉ đơn giản là viết nhật ký. Trong khi nếu bình thường mình chỉ mất khoảng mười cho đến ba mươi phút cho những bài viết đơn giản là chia sẻ về cuộc sống thường ngày.

Nhưng sau cùng mình vẫn tự nhắc bản thân rằng hoàn thành cũng chính là hoàn hảo. Cho dù những bài viết không hoàn toàn chất lượng như mình có thể viết vào lúc tập trung nhất khi được ở một mình trong một trạng thái thư giãn. Thì mình cũng đã hoàn thành những bài viết ở trong một trạng thái “tập trung trong bận rộn của một người mẹ”.

Thay vì tập trung vào kết quả, thì mình tập trung vào quá trình, vì hoàn thành còn hơn là đợi hoàn hảo!

Để lại một bình luận